Nhớ Sài Gòn , ngày tháng năm
Vẫn nhớ như in cái ngày 24/12/2012 năm ấy, hình ảnh chợt hiện về từ một ngày Noel vui nhộn, tối hôm ấy tôi vẫn nhớ rằng chúng tôi sau khi đi lễ nhà thờ tập hợp ở Quận 1 trên đường Tôn Đức Thắng, Quận 1.
Chưa lần nào mà trong cuộc đời tôi lại đi phát quà từ thiện, hôm đó là một ngày đặc biệt. Sau khi tập họp xong các nhóm gồm tổng cộng hơn 20 – 30 người gì đó sau đó bắt đầu chia nhóm. Các bạn biết đấy lúc ấy Smart phone chắc là không, chỉ là những cái điện thoại rất cũ như Nokia hay có thể sử dụng mạng 3G đơn giản gì thôi chỉ thế mà chúng tôi có thể chia sẻ cho nhau rất nhiều thứ. Hôm đó sau khi thành lập nhóm thì tôi được tham gia một số bạn để đi phát đồ ăn , bánh , món ăn mà đội từ thiện đã khuyên góp mua để phát cho người nghèo.
Lịch trình của nhóm chúng tôi đi từ Quận 1 – Quận Phú Nhuận – Quận Gò Vấp – Quận 12 – Quay về Quận 1
Lần đầu tôi thấy Sài Gòn đêm hôm ấy thật đẹp, tôi chưa có dịp nào mà được đi khuya đến thế cùng bạn bè, những chiếc xe đi làm về khuya, chúng tôi vẫn tiếp tục tìm thấy những con người vốn cô đơn không có ai trò chuyện chỉ lủi thủi một mình ở những góc đường, hay trước một cửa hàng nào đó đã đóng cửa để làm nơi cư trú.
Chỉ vậy lúc ấy Sài Gòn có một chút se lạnh đối với tôi, vì lúc ấy chỉ là một con xe với một người bạn, một chiếc áo sơ mi xanh ca rô đang phai màu theo năm tháng.
Ở những con đường góc phố đi qua những dấu ấn luôn trong đầu tôi là con đường : Hoàng Văn Thụ, Hồ Văn Huê, Hoàng Minh Giám chỉ bấy nhiêu thôi đã cho thấy một Sài Gòn rất lặng lẽ về đêm mà ít khi có dịp nhìn thấy, người ta vẫn bảo ở Sài Gòn náo nhiệt ấy thế mà về đêm đôi lúc rất lặng lẽ ở một thời điểm nào đó
Bạn có nghĩ rằng một ngày nào đó khi tôi nhớ lại tôi đã vui biết bao khi có những kỷ niệm không thể lặp lại lần hai như thế. Những ngày tuổi trẻ sinh viên trôi qua không bao giờ nuối tiếc khi được đặt chân đến Sài Gòn và có những trải nghiệm ý nghĩa như thế này,
Phố xá ở Sài Gòn tầm đêm và tờ mờ sáng đúng quả thực là không một bóng người, lúc đó chúng ta lại có nhiều suy nghĩ khác đến lạ thường như thế. Tôi còn nhớ hôm đó cô bạn đồng hương đi chơi với tôi để cùng nhau phát quà cho các người nghèo, vô gia cư nay cũng đã lập gia đình và mọi thứ vẫn là những kỷ niệm một thời của tuổi trẻ qua đi mà chưa bao giờ bị lãng quên.
Sau hành trình đi quanh khắp con phố ở Sài Gòn bạn biết rằng mỗi hành trình đều kết thúc, mọi người tập họp nhau tại điểm nào đó. Vì trước khi chương trình thông báo mỗi người đã chuẩn bị nhau một món quà đề làm quen thế là lúc khi mọi người họp mặt ở điểm hẹn lúc ấy cùng nhau mang những phần quà của chính mình để tặng cho nhau như một món quà yêu thương. Một buổi tiệc ăn uống sau đó không thể tuyệt vời hơn đó chính là những tay đàn guitar chất lừ , tôi nghề kế cô ấy tên là Trúc Duy một cô gái có mái tóc giống Lê Cát Trọng Lý hát những bài nhạc rất đỉnh có điều người hát thì không có , người đàn thì luôn có mặt. Hôm ấy hát to quá đến nỗi hàng xóm xung quanh lại không ngủ được lại phàn nàn, Quả là nhiều cái vui quá thành ra lại làm phiền người khác. Ngay cả khi tôi trưởng thành và đến bây giờ vẫn nhớ người đàn ngày hôm ấy đêm ngày 24/12/2012 quá tuyệt. Người đàn Guitar sẽ mãi không thể nào quên trong trí nhớ của tôi đến bây giờ dù cho buổi tiệc hôm ấy rất nhiều nhưng tôi chỉ thoang thoảng nhớ rõ nhất là người đàn Guitar, cô gái đồng hương, và một anh chàng đồng hương cùng quê với mình mà thôi.
Bạn biết mọi thứ cũng đã kết thúc tôi và cô bạn đồng hương cũng chả thể đi đâu được vì xe của tôi phải để trong bãi xe chờ người ta mở cửa thay vì phải đi ăn gì thì tôi bảo thôi thì dạo xung quanh Quận 1 xem có gì hay không đã, và cuối cùng thì cũng chỉ có một quán cà phê dạo ngay đường Tôn Đức Thắng ở đó ăn sáng gì đó và uống ly cà phê xong chờ bãi giữ xe mở cửa và kết thúc hành trình.
Những kỷ niệm đã qua không thể lấy lại được nhưng chúng ta hay bản thân luôn giữ nó đẹp nhất khi nhớ lại quả thực là điều gì đó thần kỳ hay điên rồ mình từng làm trong quá khứ. Điều điên rồ hay thần kỳ không phải làm gì đó hư hại hay quá mức nhưng đối với bản thân chúng ta nó là điều mà chúng ta nghĩ chúng ta chưa từng được làm nhưng chúng ta đã làm được nó. Phát quả đêm 24 và một chuyến đi quanh Sài Gòn thân thuộc, tất nhiên không thiếu những bữa tiệc cùng tay đàn điệu nghệ.
Nguyen Black sẽ ra một số bài viết cảm nhận khác khi tôi có thời gian hơn. Xin cảm ơn các bạn luôn theo dõi những câu chuyện của tôi
There are no comments for this post yet.
Be the first to comment. Click here.